"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, câu này ai cũng biết nhưng không phải ai cũng tin. Trong số ít người không tin có Thư. Bây giờ ân hận thì đã muộn.
Số là hồi mới yêu Minh, chồng cô bây giờ, Thư biết Minh cũng có tật hay nhậu nhưng chỉ là nghe qua bạn bè chứ thật ra ít khi Thư được chứng kiến. Chỉ một vài lần gì đó, sau một chầu sương sương, Minh có đến tìm Thư. Bình thường Minh là người ít nói, ít bày tỏ tình cảm nhưng khi bị Lưu Linh nhập thì cái miệng Minh như được rượu bôi trơn, anh nói huyên thuyên mà toàn là những lời mật rót vào tai khiến Thư cũng thấy thinh thích.
Thôi thì lâu lâu có một chút xíu hơi men vậy cũng hay hay. Tuy nhiên, thỉnh thoảng Thư cũng có bóng gió xa xôi về chuyện đàn ông nhậu. Minh phân trần với cô nghe rất “tâm trạng” rằng do phải sống xa gia đình - nhà anh mãi tận Cần Thơ - nên nhiều khi cũng thấy cô đơn, buồn tủi, nhớ nhà… thế là mấy thằng cùng hoàn cảnh kéo nhau uống vài chai tâm sự. Cô tin sái cổ và cho đó là lý do hết sức “nhân văn” đáng được thông cảm và chia sẻ. Hơn nữa, không tính chuyện thỉnh thoảng uống vài chai với bạn bè thì Minh rất chăm lo làm lụng – Minh có cửa hàng sửa chữa đồng hồ nho nhỏ.
Ngoài lo cho cuộc sống cá nhân, hằng tháng Minh còn gửi tiền về phụ giúp cha mẹ dưới quê. Thư ngây thơ tin rằng khi có gia đình nhỏ, vợ con sẽ là niềm vui khiến anh không còn cảm thấy cô đơn, buồn tủi, nhớ nhà, thế là… hết nhậu.
Đời mà đơn giản thế thì đâu có gọi là đời. Cưới nhau về, bạn bè thông cảm cho anh vui duyên mới nên không rủ rê. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, theo tiếng gọi của chiến hữu bốn phương, anh lại có mặt trên từng… bàn nhậu. Thật ra trong giai đoạn “nhạy cảm” này, Minh cũng chỉ dám sương sương chứ ít khi để quắc cần câu.
Mỗi lần Thư hỏi, anh lại viện cớ này cớ nọ, cô lại thấy xuôi xuôi. Với lại, có tí lâng lâng, anh thường “nổi hứng vòi vĩnh” mà mấy lúc như thế thì kể cũng “có hương có hoa” nên Thư bỏ qua không chấp. Nhưng không vì thế mà Minh sửa đổi, trái lại các cuộc nhậu càng ngày càng dày, càng dài, từ chỗ nhậu sơ sơ Minh trở nên say xỉn.
Thư bắt đầu cảm thấy khó chịu, thế là cứ hễ thấy Minh đi nhậu về là cô ức không chịu được. Cô tra hỏi, càm ràm. Mới đầu, Minh phớt lờ bỏ vào phòng nằm mặc cho Thư khóc than kể lể. Được một thời gian, Minh quay lại phản công. Thế là từ cuộc chiến chỉ có một phe độc diễn trở thành chiến tranh đối kháng. Từ đó, thay vì bị vợ cằn nhằn, mỗi lần đi nhậu về, Minh tìm cách gây trước để nắm thế chủ động. Minh giả bộ đập cửa ầm ầm, quát tháo gọi vợ. Vào nhà, chân nam đá chân chiêu, Minh hạch sách đủ điều cố tình trấn áp Thư. Thư hãi quá chỉ lo đối phó, vậy là từ thế tấn công cô bị rơi vào thế phòng thủ.
Không bao lâu sau, thành thói quen, không còn giả bộ nữa mà là thật, cứ mỗi lần say xỉn, Minh về hạch sách vợ con, quậy tới bến. Ức quá, Thư phản công lại, thế là cãi vã gây gổ nhặng xị cả lên. Có lần con bé nhà Thư đang đêm bị sốt, chồng thì đi vắng gọi điện không thấy trả lời, ở nhà một mình Thư lo đến phát sốt theo con. Vậy mà té ra anh đi nhậu, điện thoại hết pin. Sẵn bực tức, Thư không thèm kiểm chứng, cứ một mực cho rằng Minh đi tăng hai, tăng ba, cố tình tắt điện thoại. Nói qua nói lại, Minh xán cho vợ một bợp tai. Thư ôm con lao thẳng ra đường kêu taxi về nhà mẹ đẻ. Hôm sau tỉnh rượu, Minh quýnh quáng chạy qua nhà ngoại năn nỉ rước vợ con về.
Con bé hết sốt quấn lấy ba đòi về nhà. Thế là mẹ con lại đùm túm nhau về. Đây không phải là lần đầu tiên sau khi tỉnh rượu, Minh trở lại là người chồng, người cha cực kỳ yêu vợ, thương con. Nhiều lúc Thư rất hoang mang, nghi nhờ chồng mình là một người đa nhân cách hay ít nhất là có hai tính cách trong con người anh ấy. Lúc tỉnh và lúc say.
Trước cơn say, anh nói năng nhỏ nhẹ từ tốn, hết lòng chăm lo công việc, lo lắng, săn sóc, chiều chuộng vợ con. Trong cơn say, anh không còn là anh, quần quậy, quát tháo. Sau cơn say, anh lại tỏ ra ăn năn hối lỗi, nhiều khi tự xỉ vả mình rồi năn nỉ, ỉ ôi, một điều hứa, hai điều tuyên thệ sẽ không tái phạm. Vậy là Thư lại xiêu lòng, nhưng lần nào cũng vậy, lòng mừng chưa kịp nguôi, miệng cười chưa kịp khép, nước mắt lại giọt ngắn, giọt dài.
Cách đây một tuần, Thư bận công việc nhờ Minh đi đón con gái ở nhà trẻ. Đến hơn năm giờ chiều, cô giáo gọi cho Thư bảo không thấy ai đón cháu. Thư gọi cho anh thì máy ò e í. Thư quáng quàng chạy đi rước con. Thì ra anh cũng có đến nhà trẻ nhưng sớm quá, lớp chưa tan, anh vô quán uống nước, ngồi chờ. Có mấy chiến hữu tình cờ ngang qua, thế là gầy độ và… quên luôn. Nóng hổi hơn là sự việc mới xảy ra hôm qua. Thấy anh đi làm về sớm, Thư mừng quá nhờ anh đi đón con trai đang học lớp hai ở trường tiểu học.
Thấy lâu hai cha con chưa về, Thư gọi điện hỏi, Minh bảo tạt qua thăm ngoại. Đến tối, có tiếng taxi đỗ ngoài cổng, tiếng anh gọi lè nhè, Thư chạy ra, anh cõng con trai trên lưng, chân loạng quạng như con lăng quăng, đầu gục gặc như con bửa củi. Thằng bé quặt quẹo trên lưng bố. Hai cha con xỉn trất. Thì ra, không phải tạt qua nhà ngoại mà là đi nhậu. Thằng bé đòi về rát quá, anh bèn phục rượu cho nó xỉn tại chỗ để rảnh tay tiếp tục tới bến. Thằng bé bị ngộ độc rượu, may mà không sao. Không còn gì để nói nữa, Thư viết đơn ly dị.