Những chuyện tình của Thanh Thảo
Em gái ca sĩ Thanh Thảo sinh năm bao nhiêu,tổng hợp các thông tin về cô nàng
Chuyện tình của Thanh Thảo và Bình Minh
"Hàng ngày, tôi đã trộm nhìn cô chủ nhà hàng, một ca sĩ nổi tiếng lúc bấy giờ, cô có xe hơi, ở nhà lầu, luôn mặc quần áo đẹp… Lúc ấy, tôi nghĩ: "Làm ca sĩ nổi tiếng, sao sướng thế?", "Búp bê" kể.
Với một cô bé, mơ ước làm cô giáo như tôi thật quá khó để trả lời câu hỏi này, nhất là khi đó tôi chỉ là một tiếp tân nhà hàng, hàng ngày đứng suốt 8 tiếng đồng hồ ở cửa ra vào đón khách, gật đầu chào bằng câu tiếng Nhật: "Ohayogozaimasu" (nếu khách đến buổi sáng), "Konbanwa" (buổi tối) và tiễn khách bằng: "Arigatou gozaimasu" (Xin cảm ơn).
Thời thơ ấu của Thanh Thảo. |
"Arigato! Arigato!"… Không lẽ tôi cứ mãi nói cảm ơn bằng tiếng Nhật tại nhà hàng này sao? Những lúc quá mỏi chân vì đứng liên tục nên tôi trốn vào phòng vệ sinh để ngồi nghỉ, tôi tự nhủ thầm: "Mình phải hơn như thế này cơ!".
Sau này, khi đã trưởng thành, tôi ý thức được rằng bất cứ nghề nghiệp nào miễn chân chính và không làm hại người khác thì đều có giá trị như nhau. Tuy nhiên, thời làm tiếp tân nhà hàng Nhật, tôi đã mơ mộng nhìn về một nghề nghiệp khác mà tôi nghĩ phiến diện là "sung sướng và giàu có" hơn là nghề ca sĩ.
Hàng ngày, tôi đã trộm nhìn cô chủ nhà hàng, một ca sĩ nổi tiếng lúc bấy giờ, nhận thấy cô ấy có cuộc sống rất hạnh phúc. Cô có xe hơi, ở nhà lầu, luôn mặc quần áo đẹp… Lúc ấy, tôi nghĩ: "Làm ca sĩ nổi tiếng, sao sướng thế?".
Mẹ tôi kể lại rằng, cha tôi là một thành viên nổi tiếng trong nhóm nhạc của trường đại học hồi ông còn là sinh viên. Ông đã "chinh phục" mẹ bằng giọng hát ngọt như nhung và tài đàn guitar. Nếu tôi có khiếu văn nghệ thì ắt hẳn là từ gen di truyền của cha. Tôi bắt đầu tập hát để xem mình có thể được như cô chủ nhà hàng và một ngày nào đó sẽ nổi tiếng.
Hết ba tháng hè làm tiếp tân, tôi vào trường học cấp ba và bắt đầu xung phong tổ chức các chương trình văn nghệ với bạn bè cùng trường Hùng Vương (quận 5, TP.HCM). Tôi lân la tìm cách quen thân với ban nhạc của trường vốn là những anh học ở lớp lớn hơn. Các anh bắt đầu giới thiệu cho tôi tham gia nhóm nhạc chuyên phục vụ các chương trình phường xã, đoàn thể. Và tôi thành cô "ca sĩ học trò" từ đó.
Tôi rất thích được đứng ra tổ chức các chương trình văn nghệ cho trường, làm MC hoạt náo cho chương trình và có cả uy tín để mời nhiều nghệ sĩ nổi tiếng về trường để hát lúc bấy giờ như: Lý Hùng, Thu Hà... Những chương trình văn nghệ học đường tại sân trường Hùng Vương đã giúp tôi dạn dĩ hơn và thật sự là những kinh nghiệm biểu diễn tuy nhỏ bé nhưng rất quan trọng đối với tôi mãi sau này.
Có lẽ từ quá khứ từng làm "bầu show học đường" nên sau này khi trở thành ca sĩ chuyên nghiệp và thành lập công ty giải trí, tôi theo đuổi sở thích thực hiện các show và sự kiện âm nhạc của mình một cách ổn thỏa hơn.
Ở những năm tháng đó (1995 - 1996), rất nhiều ca sĩ bước chân vào nghề hát đều là "ca sĩ đám cưới". Những show diễn tại đám cưới chính là nơi lý tưởng cho ca sĩ trẻ kiếm tiền và làm quen sân khấu.
Tôi lao vào chạy show đám cưới với cường độ chóng mặt. Có khi một ngày hát đến sáu tiệc cưới! Cũng may là cả sáu tiệc tổ chức trong cùng một nhà hàng, tôi chỉ việc chạy lên chạy xuống giữa các tầng lầu và đợi tới lượt mình lên bục hát.
Tôi còn nhớ trang phục đầu tiên khi lên sân khấu tiệc cưới là cái đầm ba tầng màu xanh lá cây đậm và đôi giày bít trắng rộng hơn chân mình một số tôi mượn của… mẹ. Ban ngày tôi vẫn đi học, buổi tối tôi chỉ nhận show từ 7h đến 9h vì đó chính là giờ "đi học Anh văn". Tôi đã nói dối mẹ.
Thỉnh thoảng, tôi cũng "cúp cua" học ở trường nếu nhận lời hát những đám cưới tổ chức vào buổi trưa. Sau nhiều ngày đi hát đám cưới, nhà hàng, vũ trường nhỏ và cả những quán… bia ôm, tôi cũng đủ tiền mua quần áo mới và bắt đầu thật sự đam mê nghề hát. Tuy nhiên, mọi sự chẳng dễ dàng như vậy.
Năm lớp 12 là năm rất quan trọng đối với học sinh cấp ba bởi sẽ phải thi tốt nghiệp và thi vào đại học nhưng tôi lại xao lãng việc học vì mê hát. Tôi không được tham gia vào đội tuyển dự thi môn Văn cấp quận như hàng năm nên đã khóc và năn nỉ thầy hiệu trưởng và cô Oanh - cô giáo dạy văn. Cô rất thương tôi và cho tôi một "vé vớt" để dự thi. Tôi "bế quan toả cảng" mấy ngày trời, nhốt mình trong nhà, làm cho xong bài luận văn mang tên "Bà mẹ Việt Nam anh hùng" để đi dự thi cấp quận. Thật bất ngờ, bài văn đó đoạt giải nhất cấp quận. Tôi vô cùng hãnh diện và xem đó là sự trả ơn các thầy cô đã tin tưởng và cho tôi một cơ hội thể hiện năng lực của mình.
Sau đó, tôi đại diện cho quận 5 đi thi Thanh niên tiên tiến cấp thành phố và đoạt hạng nhì chung cuộc (giải nhất là một bạn tham gia môn lịch sử). Ngày tôi thi thuyết trình tại Nhà văn hoá Thanh Niên, tôi lên sân khấu hát bài Huyền thoại mẹ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có câu: "Đêm chong đèn ngồi nhớ lại, từng câu chuyện ngày xưa…" để minh hoạ cho phần thuyết trình. Tôi còn nhớ báo Tuổi Trẻ khi đó đã đăng hình tôi trong bản tin về Thanh niên tiên tiến toàn thành phố làm tôi rất vui và tự hào.
Nhưng như tôi đã nói ở phần trên, mọi sự chẳng dễ dàng và con đường không phải chỉ trải đầy hoa hồng như vậy.
Tôi quá mê đi hát, thậm chí có lúc còn trốn học đi hát nên sức học tập có phần giảm sút. Từ học sinh giỏi tôi tụt xuống học sinh khá, đến khi thi tốt nghiệp lớp 12, điểm trung bình bốn môn thi tốt nghiệp tuy vẫn cao nhưng tôi biết do mình gặp may mắn. Một bạn học sinh chuyên Toán của trường chuyên Lê Hồng Phong chính là ân nhân của tôi trong buổi thi Toán, nếu không thì dù điểm 8, 9 cho các môn thi còn lại và 4 điểm cộng vì giải thưởng Thanh niên tiên tiến cũng không thể tự tin tốt nghiệp điểm cao. Tôi thật sự hối hận vì đã quá mê hát mà thiếu tập trung một cách cao độ cho kỳ thi quan trọng nhất của một người học sinh. Nếu thời gian có quay trở lại, chắc chắn tôi sẽ tạm gạt bỏ niềm đam mê đi hát để tập trung vào vi��c thi cử hơn.
Một số người thường nghĩ ca sĩ học không giỏi và ít có nền tảng văn hóa, tuy nhiên, tôi luôn tự hào về thời đi học và những danh hiệu đạt được thời cắp sách đến trường. Tôi nghĩ rằng chính những kiến thức được học hỏi từ giảng đường đã góp phần trang bị cho tôi những kinh nghiệm giao tiếp, ứng xử trên sân khấu và ở ngoài đời sau này.
Chưa kể việc thi đậu vào trường Cao đẳng Sư phạm và Đại học Ngoại ngữ Văn Lang (TP.HCM) sau khi tốt nghiệp cấp ba đã giúp tôi thuyết phục được gia đình cho phép đi hát sau một thời gian bị mẹ "cấm cửa". Mẹ dạy tôi rằng, dù là ca sĩ cũng cần phải tốt nghiệp văn hóa, có một trình độ học thức nhất định mới thuyết phục được công chúng và được đồng nghiệp nể phục.
Đến bây giờ, tôi thấy lời mẹ dạy rất đúng. Chính những năm tháng sinh hoạt Đoàn - Đội tại Nhà thiếu nhi quận 5 đã tập cho tôi kỹ năng giao tiếp, nhanh nhẹn và mạnh dạn trước đám đông. Những bài học văn hoá ở trường giúp cho tôi có cách cư xử và ăn nói chừng mực trước công chúng hay những hoạch định cần thiết cho nghề hát.
Từ ca sĩ tiệc cưới, quán bar, vũ trường…tôi quyết định đăng ký dự thi Tiếng hát truyền hình 1998 với hy vọng được nhiều người biết đến nhưng tôi lại rớt ngay từ vòng loại. Không nản chí, tôi rong ruổi theo các đại nhạc hội tổ chức ở khắp mọi miền đất nước với nghệ danh là Thanh Thảo.
Tên thật của tôi Phạm Trịnh Phương Thảo nhưng lúc bấy giờ làng ca sĩ có ca sĩ Phương Thảo (đôi song ca Phương Thảo - Ngọc Lễ) rất nổi tiếng nên mỗi khi giới thiệu tôi ra hát, các MC thường buộc phải đổi tên tôi theo cảm hứng. Tôi có thể là Hoàng Thảo, Thu Thảo, Ngọc Thảo… cho đến một ngày, nghệ sĩ Thanh Bạch (lúc đó là nghệ sĩ hài) nói đùa là: "Đặt Thanh Thảo đi vì ai lót chữ Thanh cũng hay nổi tiếng lắm!".
Nghe thế, cô Hạ Châu, nhà tổ chức, người dẫn chương trình hôm đó và cũng là giáo viên thanh nhạc đầu tiên của tôi, đã bắt đầu giới thiệu với khán giả nghệ danh Thanh Thảo. Ban đầu, giới thiệu mãi tôi vẫn chưa quen đó là tên của mình nhưng dần dần tôi cảm thấy mình có một nghệ danh nghe xuôi tai, dễ nhớ, dễ gọi – đó cũng là những yếu tố rất cần thiết cho một nghệ danh của nghệ sĩ. Thanh Thảo còn mang ý nghĩa "cánh đồng cỏ xanh", là hình ảnh đẹp và lãng mạn. Tôi thật sự hài lòng với nghệ danh này và không bao giờ muốn thay đổi nó. Kể từ đó, tôi đã vĩnh biệt không tiếc nuối những cái tên Hoàng Thảo, Thu Thảo, Ngọc Thảo…
Cũng như bao ca sĩ trẻ kém tên tuổi khác, tôi đi hát lót ở các tụ điểm ca nhạc trong thành phố, lúc bấy giờ nổi tiếng nhất là các sân khấu Bách Diệp, Trống Đồng, 126 (TP.HCM). Tất cả những ca sĩ đều hiểu hát lót là như thế nào. Đó là khi bạn phải ngồi chờ hàng giờ trong những góc tối phía sau sân khấu, chỉ được bầu show và người dẫn chương trình kêu tên mỗi khi ca sĩ ngôi sao đến trễ hay sân khấu bị "tăng-mo" (sân khấu gián đoạn vì có sự cố kỹ thuật hay thiếu ca sĩ).
Nếu đêm nào mà ca sĩ đến đầy đủ và tôi không có cơ hội để lên hát thì lòng buồn lắm. Lúc đó bầu show trả 50.000 đồng gọi là tiền đổ xăng để an ủi. Bà ngoại rất thương tôi, tôi hát ở đâu ngoại cũng đi theo để trông chừng và bảo vệ cháu. Nhiều khi bà rơi nước mắt vì những khó khăn thử thách quá chua chát mà tôi phải trải qua, nhất là đối với một cô bé vừa rời ghế nhà trường.
Nhờ có bà ngoại theo sát bên cạnh mà tôi không bị cám dỗ với những phù phiếm, không rơi vào những bẫy lừa nguy hiểm thuở ban đầu. Nhiều khi hát nhà hàng, quán bia ôm, khách thật sự có nghe và thưởng thức lời ca tiếng hát gì đâu, chỉ dúi tiền boa cho ca sĩ và yêu cầu hát "quậy lên, tưng lên" cho không khí vui nhộn. Hoặc khi khách có tâm sự buồn thì tôi phải hát ỉ ôi những lời ca sầu não mà tôi còn chưa hiểu hết ý nghĩa của ca từ.
Có lần tôi mê bộ đồ vải jean của một cô vũ nữ mang ra bán, ngoại tôi biết được đã mua trả góp với giá 1 triệu đồng để tôi có bộ đồ mới mặc đi diễn. Sau này, mỗi khi nhớ đến bộ đồ vải jean ấy, tôi vẫn còn rưng rưng nước mắt vì thương bà. Những lúc tôi rong ruổi theo đại nhạc hội đi các tỉnh, bà và mẹ ở nhà sốt ruột không yên, gửi gắm khắp nơi, nhờ người này người nọ trông chừng cháu. Có khi đi hát cả tuần, cả tháng về lại bị bầu show "quịt" hết cả tiền cát-xê, tôi về nhà chẳng biết nói sao với gia đình, lại còn bỏ lỡ cả việc học.
Thời đi hát đại nhạc hội ở mọi tỉnh thành trên cả nước là giai đoạn đầy ấn tượng mà bất cứ ca sĩ nào trải qua cũng không thể quên.
Ngày ấy, tôi chưa có xe hơi riêng, phải đi nhờ xe của đoàn như bao ca sĩ trẻ khác. Chúng tôi đến điểm hẹn đi chung xe đoàn từ rất sớm để còn kịp chui vào phía sau sân khấu, dùng ánh đèn loe loét để trang điểm và ngồi chờ đến lượt mình lên hát.
Thường hàng đêm, chúng tôi phải chạy đến ba điểm diễn để hát. Khổ nỗi mỗi điểm cách nhau từ vài chục đến trăm cây số. Do thời gian gấp gáp, tài xế nhấn ga chạy như bay trên đường, nhiều lúc các ca sĩ ngồi trên xe "tim muốn rơi ra ngoài lồng ngực". Đến được sân khấu là rất mừng, leo lên diễn rồi lại tất tả chạy ra xe đi sang sân khấu khác. Màn phóng xe tốc độ lặp lại và ca sĩ lại thấp thỏm không yên. Tôi biết đã từng có nhiều xe chở ca sĩ bị lật xuống đồng trống trên đường đi diễn như vậy.
Chưa kể nỗi e sợ của ca sĩ khi đến diễn ở những địa phương xa xôi hẻo lánh, có vài khán giả thuộc loại "con sâu làm rầu nồi canh", văn hoá kém, thường nhảy cả lên sân khấu quậy như chính họ mới là người biểu diễn. Mà sân khấu "đại nhạc hội" hầu hết đều được dựng "dã chiến" với khung sắt lỏng lẻo, các thanh gỗ lót lên trên đầy tạm bợ. Mỗi khi ca sĩ nhảy mạnh, sân khấu cứ rung lên ầm ầm cứ như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.
Những khán giả quá khích dường như chỉ muốn chọc phá ca sĩ đang hát, tranh thủ tặng hoa để được níu kéo, ôm hôn. Ca sĩ, nhất là các nữ ca sĩ như tôi vừa hát, cứ phải vừa "thủ thế", giọng hát nhiều khi lạc cả đi vì sợ sệt và vì chất lượng âm thanh khá tệ. Lắm lúc ca sĩ còn ho khan vì bụi phía dưới tung lên mù mịt do những đứa trẻ chạy nhảy tung tăng trước mặt tiền sân khấu.
Một lần, mẹ tôi "hộ tống" tôi đi diễn ở Cà Mau, điểm tận cùng phía Nam của tổ quốc. Nơi đây được nhắc đến như một vùng đất thiêng liêng trong tâm thức người Việt Nam và trong đời, ai cũng ước một lần được đến. Mũi Cà Mau có hệ sinh thái rừng ngập mặn rất đa dạng và phong phú.
Tôi nhớ là mình rất háo hức vì được hát một nơi lần đầu mình đặt chân đến. Sau khi hát xong xuất đầu tiên, chúng tôi lên một chiếc xuồng máy nhỏ, chỉ đủ cho bốn người, chạy xuyên qua con rạch chằng chịt luôn chảy cuồn cuộn, để vào thị trấn Năm Căn (bây giờ trở thành Khu Du lịch sinh thái nổi tiếng ở Cà Mau). Chiếc xuồng máy chạy trong đêm, soi đường bằng một chiếc đèn pin bé xíu, trời lại tối đen như mực, tôi và mẹ cứ hồi hộp không yên vì lỡ nếu như có chướng ngại vật gì bất ngờ, mình cũng chẳng thấy rõ để mà tránh. Lắm lúc có chiếc ghe chạy chiều ngược lại với tốc độ nhanh, xuồng máy chở hai mẹ con đột ngột lắc lư, chòng chành mạnh như sắp hất tung mọi người xuống nước, chưa kể nước bắn tung toé vào quần áo diễn.
Thú thật là hai mẹ con không biết bơi mà trên xuồng cũng chẳng có phao cứu hộ. Tôi không dám phản ứng gì bằng lời nhưng tôi thấy mẹ khóc vì lo cho đứa con gái nhỏ của mẹ sao mà cực khổ đến thế! Quả là một kỷ niệm khó phai trong tâm trí tôi.
Dù sao đi nữa, quãng thời gian theo chân các đại nhạc hội đến khắp mọi miền trên đất nước, tuy rằng các ca sĩ rất cực khổ và cũng chịu đựng không ít buồn tủi, chưa kể hiểm nguy luôn rình rập, nhưng đối với tôi, tôi lại nhớ mãi không quên.
Trước tiên là nhờ những năm tháng lăn lộn với nghề mà tôi được trau dồi cho mình những kinh nghiệm hữu ích nhất khi đứng trên mọi sân khấu "thượng vàng hạ cám". Tôi cũng có thêm rất nhiều khán giả khắp mọi nơi, hiểu được mỗi vùng miền mỗi khác biệt về gout nghe nhạc lẫn cách thưởng thức âm nhạc từ phía khán giả.
Một điều tôi rất tâm đắc đó là tôi đã được nhiều dịp nhìn ngắm những vùng đất đẹp nhất của Việt Nam qua những lần đi diễn. Tôi được tiếp xúc văn hoá các vùng miền và đặc biệt là được nếm các món ăn ngon đặc trưng ở từng điểm đến.
Nhờ những lần rong ruổi theo đoàn đi diễn đại nhạc hội, tôi đã quen được ca sĩ đàn anh Ngọc Sơn. Anh giới thiệu cho tôi về sân khấu 126 đường Cách Mạng Tháng Tám (TP.HCM) để hát. Nhờ sự giới thiệu của anh, một ca sĩ nổi tiếng bậc nhất bấy giờ, tôi được xếp lịch hát đúng giờ và có nhiều show trong tuần. Từ đó, những chương trình cần một giọng ca trẻ hát nhạc sôi động, sắc vóc trẻ trung, sáng sân khấu thì bầu show nhớ đến tôi.
Thế nhưng, thành thật mà nói, khán giả chưa nhớ tên tôi. Chỉ nhớ cô ca sĩ gì đó "tây lai", tóc vàng hoe, nước da trắng, mặc đồ bụi và hát nhạc quậy. Làm sao để khán giả nhớ đến mình, làm sao để trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp vươn đến những tầm cao hơn? Tôi cứ luôn trăn trở hàng đêm.
(Theo: http://giaoduc.net.vn/Van-hoa/SAO/Lat-lai-ho-so-tinh-ai-cua-ca-sy-Thanh-Thao/3810.gd)
Sau những scandal liên tiếp, ca sĩ Thanh Thảo đã thấy hối hận cho những phút vạ miệng của mình.
Những lùm xùm quanh Thanh Thảo, Ngô Kiến Huy và Thuỵ Anh mấy ngày nay
khiến dư luận xôn xao. Sự việc cứ bị đẩy qua đẩy lại khi người này phẫn
nộ trước những phát ngôn của người kia và đỉnh điểm, Thuỵ Anh- em gái
Thanh Thảo đã phải nhập viện vì Ngô Kiến Huy có những phát ngôn kiểu phụ
tình như “Tôi không hề có tình cảm với Thuỵ Anh”.
Và có lẽ, Thanh Thảo đã chùn bước trước những scandal này nên trên trang cá nhân, cô tỏ ra hối hận với những gì đang diễn ra.
Trên trang cá nhân, cô cũng tự nhận mình là người đã bị báo chí cho là
khơi mào cho scandal khi mà trong lúc vui vẻ đã đưa những hình ảnh đáng
yêu của Jacky Minh Trí lên trang cá nhân: Thanh Thảo viết: “Thế là cuộc
chiến lại bắt đầu, mỗi bên đều có kẻ thương người ghét, kẻ nói qua người
nói lại, cuối cùng đều thành trò cười cả. Một người thì bị chửi là kẻ
khơi mào cuộc chiến chỉ vì mấy tấm ảnh khoe con trên Facebook, một người
thì xấu hổ và đau lòng đến suy sụp, một người bị mang tai tiếng, mất đi
hình ảnh một ca sĩ dễ thương, đầy thiện cảm Kẻ nói qua, người nói lại,
bên này có truyền thông thì bên khác lại có truyền thông, đến bao giờ
mới thật sự kết thúc. Nếu còn chút lương tâm thì thôi dẹp bỏ tư thù mà
nghĩ rằng tất cả không ai đáng thương bằng em bé 3 tháng tuổi"
|
Những dòng tâm sự của Thanh Thảo trên trang cá nhân |
|
Trải qua hơn chục năm trong nghề, Thanh Thảo cho rằng scandal là con dao hai lưỡi, mà chơi dao có ngày sẽ đứt tay. |
(Theo: http://vietnamnet.vn/vn/van-hoa/67281/nu-hoang-scandal-thanh-thao-da-thay-hoi-han.html)
“Gia đình và con cái là do duyên số. Chuyện có con và gia đình hạnh phúc luôn là niềm mong mỏi của phụ nữ. Khi gặp đúng “đối tượng”, Thảo cũng mềm yếu để được dựa đầu vào vai người ấy”, búp bê Thanh Thảo thổ lộ.
- Dư luận râm ran chuyện Thanh Thảo đang yêu một người trong giới showbiz và trên trang web cá nhân, Thảo cũng bày tỏ đang hạnh phúc và muốn “dừng chân” ở người đàn ông này?
- Thảo chỉ có thể trả lời là Thảo đang yêu và đang được yêu thật là nhiều. Thảo hạnh phúc khi có anh ấy bên cạnh, anh ấy tài giỏi, đạo đức và hết sức chu đáo, không chỉ quan tâm đến Thảo mà còn chăm chút những khi bà ngoại Thảo bệnh hay mua hoa tặng mẹ Thảo nhân ngày phụ nữ…. Một tình cảm đến rất bất ngờ nhưng mang đến thật nhiều cảm xúc. Chính tình yêu này làm Thảo hát hay hơn trong album “Người thứ ba” vừa mới phát hành ngày 8/3.
- Có bao giờ trong cụôc sống chị rơi vào cảm giác phải là “kẻ đứng sau một cuộc tình” như tâm sự trong ca khúc “Người thứ ba” không? Và nếu là “Người thứ ba” chị sẽ phải cư xử như thế nào?
- Tình yêu là một cảm xúc rất mãnh liệt, bất ngờ đến thì cũng khó mà cưỡng lại được. Tuỳ theo tính cách của mỗi người mà sẽ có cách cư xử khác nhau, không trường hợp nào giống nhau. Thảo hát ca khúc “Người thứ ba” tặng cho một người anh rất thân của Thảo. Vì anh luôn chia sẻ cùng Thảo mọi vui buồn trong cuộc sống, được làm em gái của anh, Thảo thấy mình may mắn vì học hỏi và chia sẻ được nhiều điều. Vì tình cảm dành cho anh, mà Thảo hát tặng anh bài hát “Người thứ ba” như chính hoàn cảnh mà anh đang vấp phải. Thật sự nếu được lựa chọn, không ai muốn mình là người đứng sau một cụôc tình, vì chưa hạnh phúc đã nếm mùi đau khổ, nhưng nhiều khi là do số phận định đoạt.
- Nhưng bản thân chị cũng đã thừa nhận album này mình hát bằng chính những câu chuyện tình có thật của bản thân và cũng từng trải qua cảm giác là “Người thứ ba”?
- Những ca khúc trong album lần này đều được viết tặng cho chính những tâm sự của Thảo. Thảo đã trải lòng mình qua từng ca khúc, một hình ảnh và phong cách âm nhạc rất khác với Thanh Thảo từ xưa đến nay được thể hiện qua album lần này. Điều Thảo vui nhất đó là album nhận được rất nhiều sự quan tâm của khán giả, ngày nào cũng có người hỏi mua đĩa gốc để được nghe và xem những hình ảnh đẹp nhất và rất lạ của Thảo chụp gần đây.
- Nhưng không ít tin đồn rằng chị chính là “Người thứ ba” trong cuộc tình của Quang Dũng và Jennifer Phạm khi mà nghi án đổ vỡ của cặp đôi này đang xôn xao thì chị thường xuyên xuất hiện cùng Quang Dũng, chụp hình bìa album cũng trên QD bar của Quang Dũng?
- Trời, Thảo là người đến trước mà! (cười) Thật ra từ xưa đến bây giờ và sau này Thảo cũng luôn yêu quý anh Dũng, chúng tôi vẫn là anh em tốt, quan tâm nhau và giúp đỡ nhau khi cần thiết. Thảo chọn QD bar để chụp hình bìa vì rất thích sự bình yên và lãng mạn ở đấy. Mỗi lần Thảo hẹn khách hàng, đối tác hay bạn bè thì mọi người cũng thích đến đây nên dần dần quen thuộc, cách trang trí của QD bar lại thích hợp với ý tưởng chụp bìa của stylist nên Thảo chọn QD bar.
- Nhiều ca sĩ cùng thời đã lập gia đình và sinh em bé, chị không thấy nôn nao chút nào sao?
- Có nôn nao thì cũng chẳng được, mọi chuyện cứ để thật tự nhiên. Gia đình và con cái là do duyên số. Chuyện có con và có một gia đình hạnh phúc luôn là niềm mong mỏi của phụ nữ. Khi gặp đúng người, Thảo cũng sẽ mềm yếu để được dựa đầu vào vai người đàn ông ấy, trở thành nữ tính và dịu dàng hơn bao giờ hết.
- Những hình ảnh xuất hiện gần đây của chị thấy rất rõ chị thay đổi một cách dịu dàng và đằm thắm, phải chăng báo hiệu tin vui sắp đến?
- Khán giả bây giờ bội thực với chuyện tình ái yêu đương của người nổi tiếng rồi cho nên Thảo không muốn nói quá nhiều về vấn đề cá nhân này.
- Năm 2010 sẽ nhìn thấy một Thanh Thảo doanh nhân hay Thanh Thảo ca sĩ?
- Thanh Thảo luôn là một ca sĩ, chuyện thành lập công ty giải trí chính là niềm đam mê, và Thảo thấy mình rất có năng khiếu trong việc tổ chức biểu diễn, rất ham học hỏi về lãnh vực kinh doanh giải trí. Và điều hãnh diện nhất là việc mở trường dạy nhạc cho các bạn trẻ cùng chung niềm đam mê ca hát như mình. Music Box bây giờ cũng trở nên quen thuộc với các bạn trẻ, tức là Thảo đã chọn một con đường đúng đắn. Thảo sẽ tiếp tục phát huy sở trường của mình trong việc mở trường đào tạo những nhân tố trẻ cho nền âm nhạc.
- Ngoài Ngô Kiến Huy, công ty Music Box còn có Ngân Khánh, Nam Cường, Justin Nguyễn….tại sao chỉ thấy các hoạt động của Ngô Kiến Huy là mạnh nhất? Phải chăng có sự thiên vị ở đây?
- Đơn giản là Ngô Kiến Huy vào công ty lâu nhất, có nhiều thành công nhất, bản thân Huy được lòng nhiều người do cách sống và cư xử. Thảo có thân với Huy hơn là do điều kiện lưu diễn chung thường xuyên và tính Huy cũng chân chất, hoà đồng. Và Thảo thấy xúc động vì Huy xem Thảo như chị gái thật sự, luôn quan tâm đến Thảo, luôn chăm sóc Thảo trong mọi tình huống. Nhưng không vì thế mà Thảo thiên vị, bản thân Thảo làm việc rất là nguyên tắc, rõ ràng mọi thứ và là người hết lòng mỗi khi nhận giúp đỡ một ca sĩ nào.
- Music Box rất “mát tay” về lãnh vực đào tạo ca sĩ, vậy ngoài ca sĩ chính, công ty có quan tâm nhiều đến các học viên đang theo học?
- Trong Muisc Box, Thảo còn phải quan tâm đến gần cả 100 em học viên học ở đây nữa, nhưng trong 100 em chỉ tuyển được một nhóm ca sĩ tiềm năng khoảng 20 em thôi, mỗi khi các em ra album Thảo lại tập trung hỗ trợ các em, ví dụ Dương Thái Long, Gia Hân, Huỳnh Nhã Lâm, Thanh Tân, Tiêu Minh Huy….
Quỹ thời gian của Thảo eo hẹp nhưng Thảo vẫn phải cố gắng để làm tốt cả hai vai trò ca sĩ và nhà sản xuất chương trình. Vì con đường này do Thảo chọn, Thảo cần phải đạt đến thành công.
(Theo: http://www.video4viet.com/news/2010/03/14/Thanh.Thao.Toi.dang.yeu.va.duoc.yeu.html)
Trương Quỳnh Anh: Tầm sư học hát gặp Thanh Thảo
Một số dự án phát triển hình ảnh Trương Quỳnh Anh trên lĩnh vực ca hát được Music Box sắp xếp khá chu đáo. Ví dụ như chuẩn bị cho hát song ca với Ngô Kiến Huy, phát hành album... Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau sự kết hợp này trở nên im lặng và Trương Quỳnh Anh tìm đến nhạc sĩ Vũ Quốc Bình tầm sư học đạo. Đối với nhạc sĩ Vũ Quốc Bình, Trương Quỳnh Anh xem như một người thầy dẫn dắt trên con đường ca hát và thực hiện toàn bộ album đầu tiên.
Trước khi phát hành album, Trương Quỳnh Anh cũng thử sức với vài bài hát mới. Trong đó có các bài Cổ tích đời thường, Đơn côi, Có lý có tình, Tiếng chuông gió... được các fan gửi cho nhau nghe và tung lên nhiều trang web nghe nhạc. Rồi bỗng nhiên một ngày nọ, gia đình Trương Quỳnh Anh đã hốt hoảng khi nhận được những cú điện thoại hăm doạ từ ca sĩ Thanh Thảo.
Ba của ca sĩ Trương Quỳnh Anh tức tốc bay từ Nha Trang về Sài Gòn ngay trong đêm. Ông cho biết: "Sau khi nghe vợ kể lại lời hăm doạ của Thanh Thảo, tôi quá lo lắng không biết hai mẹ con ở Sài Gòn có bị gì không?". Sau đó, ông cho chúng tôi nghe đoạn băng ghi âm, đúng là giọng ca sĩ Thanh Thảo nói về việc Trương Quỳnh Anh hát một bài hát mà chưa xin phép.
Tranh chấp bài hát không độc quyền
Nhạc sĩ Vũ Quốc Bình, người biên tập album của Trương Quỳnh Anh cho biết: "Bài Đơn côi được Music Box trả tác quyền. Tôi thấy Trương Quỳnh Anh thích và đã liên lạc với tác giả để được sử dụng và cũng trả tác quyền đầy đủ trước khi sử dụng". Nhạc sĩ nhấn mạnh: "Chẳng ai có quyền ngăn cản Trương Quỳnh Anh hát bài Đơn côi. Chúng tôi vẫn sẽ đưa vào album như đã dự tính".
Nhạc sĩ cũng cho biết thêm: "Tôi đã nghe những lời nói của Thanh Thảo với mẹ Trương Quỳnh Anh qua đoạn ghi âm. Theo tôi chẳng phải hăm doạ giết chóc gì như gia đình lo lắng. Ý của Thanh Thảo lúc đó chắc là nói Quỳnh Anh sẽ khó lòng hoạt động trong lĩnh vực này. Nhưng chắc do mới bước vào nghề, cũng mới va chạm lần đầu nên gia đình quá lo lắng".
Thanh Thảo: Đừng phát tán đoạn ghi âm để bôi nhọ tôi!
Trong mấy ngày qua, Thanh Thảo rất lo lắng khi biết đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện với mẹ Trương Quỳnh Anh có thể sẽ trở thành áp lực cho cô. Thanh Thảo khẳng định đoạn ghi âm này chỉ là một phần trong cuộc nói chuyện và được cắt xén: "Tôi cũng không ngờ bên đó có chủ đích ghi âm để tạo scandal cho vụ việc này và trực tiếp đi đưa đoạn ghi âm đã được cắt xén cho các phóng viên".
Trước sự việc đáng tiếc trên, Thanh Thảo mong muốn sự việc không đi quá xa: "Tôi thấy mình rất có lỗi với khán giả của tôi, với những đồng nghiệp từng yêu mến tôi, trong lúc nóng giận tôi đã nói chuyện nóng nảy, thiếu suy nghĩ và không lường trước hậu quả của việc bị gia đình học trò mình ghi âm như vậy. Mặc dù những lời lẽ của tôi không mang tính hăm dọa, không mang tính phách lối mà chỉ muốn nói với nhau về cách cư xử và cách sống trong nghề này. Tôi chưa từng vấp phải cách cư xử như thế này lần nào nên thật sự đây là một bài học.
Tôi nhận là tôi đã sai vì không kiềm chế cảm xúc trong lúc đang căng thẳng và nhận ra một bài học kinh nghiệm nữa trong cuộc đời. Con người ai cũng có lỗi và dù người hiền nhất mà bị dồn ép thì cũng sẽ có lúc nóng giận, tôi mong gia đình Quỳnh Anh đừng cố tình làm ầm ĩ vụ việc rất bình thường này, không phát tán khắp nơi đoạn ghi âm nhằm bôi nhọ tôi và quan trọng nhất là tôi thấy cần phải có một lời xin lỗi với những khán giả của tôi".
(Theo: http://thethaovanhoa.vn/135N20090224054953993T0/ca-si-thanh-thao-dung-phat-tan-doan-ghi-am-de-boi-nho-toi.htm)
Tôi là con người. Tôi có trái tim và linh hồn. Tôi không tàn nhẫn đến mức lợi dụng tang gia để PR chuyện tình cảm cá nhân. Xin hãy cho tôi sự bình yên lúc này’, nữ ca sĩ Thanh Thảo tâm sự trên trang blog cá nhân sau scandal tình ái liên quan đến người mẫu Bình Minh.
Cái giá của sự nổi tiếng
Sau những tâm sự và thừa nhận chuyện tình có thật của mình
với Bình Minh, Thanh Thảo đã phải hứng chịu làn sóng búa rìu
dư luận chỉ trích nặng nề. Thay vì lên báo phân bua đúng sai như
trước đây, lần này "búp bê" chọn giải pháp im lặng. Mới đây
trên trang blog cá nhân, nữ ca sĩ Người thứ ba đã viết lời “trần tình” của riêng mình.
Trong bài viết có tựa đề "Xin đừng quá nhẫn tâm với tôi”
đăng trên blog cá nhân, Thanh Thảo cho biết những ngày qua, cô hoàn
tòan kiệt sức và gục ngã. Cô tắt hết điện thoại vì không muốn tiếp xúc
với ai. Cô chọn cách tự giam mình trong 4 bức tường vì nỗi đau của
gia đình chưa qua, lại phải đối diện với sự công kích của dư luận.
“Tôi không muốn lên báo đính chính hay
thanh minh bất kỳ điều gì nữa. Và chắc thời gian tới đây tôi cũng sẽ
không tham gia ca hát hay xuất hiện truyền thông, bởi vì tôi quá sợ hãi
cái giá của sự nổi tiếng. Tôi chọn giải pháp im lặng vì biết rằng mọi sự
lên tiếng của mình đều bằng không khi sự việc đã đi đến mức độ này”, Thanh Thảo viết. Hiện tại, cô chỉ cần những người thương yêu cô hiểu đúng về cô là đủ rồi. “Một
câu duy nhất mà tôi cần có trách nhiệm phải lên tiếng với những ai đang
thật sự quan tâm đến tôi, đó là tôi là con người, tôi có trái tim và
linh hồn, tôi không tàn nhẫn đến mức lợi dụng chuyện tang gia của mình
để PR chuyện tình cảm cá nhân", Thanh Thảo khẳng định.
Lời trần tình trên FB cá nhân của ca sĩ Thanh Thảo |
Ngoài ra, "búp bê" còn bày tỏ tình cảm tha thiết của mình
với người bà quá cố. Với Thanh Thảo, bà ngoại là người cô kính
trọng, yêu thương nhất trên đời. Chính vì thế, việc bà mất đã
khiến cô phải chịu nỗi đau tinh thần quá lớn chưa từng có trong đời.
Khẳng định không có chuyện mình lợi dụng đau buồn tang gia để PR bản
thân, Thanh Thảo chia sẻ, lễ tang của bà có cả ngàn người thăm viếng,
nhưng không có một hình ảnh nào được tung ra ngoài. “Những
tấm chân tình của bạn bè thân hữu đến thăm viếng và chia buồn những
ngày qua, tôi sẽ ghi nhớ suốt đời này. Nhất là những người bạn từ thời
trung học, khi hay tin cũng quay về đưa tiễn bà về nơi an nghỉ. Tôi biết
ơn sự chia sẻ của mọi người dành cho tôi trong những ngày qua. Trong
lòng tôi muốn gửi đến lời cảm ơn sâu sắc nhất của gia đình chúng tôi”.
Kết thúc những dòng tâm sự của mình, Thanh Thảo viết: “Xin hãy đừng quá nhẫn tâm với tôi và hãy cho tôi sự bình yên vào lúc này...”.
“Tâm sự” sao cho khéo, cho vừa?
Trước làn sóng dư luận chỉ trích tại sao "búp bê" có thể kể ra
"chuyện tình trong bóng đêm" ngay trong lúc gia đình có tang, và
“người tình năm xưa” đang hạnh phúc với cuộc sống hiện tại,
Thanh Thảo nuối tiếc cho rằng, những tâm sự đó chỉ mang tính
chất gia đình nên cô không nghĩ mình phải cẩn trọng trong lúc
chia sẻ, và cô không ngờ nó được mang lên báo.
“Chỉ xin những ai nghĩ một cách tàn nhẫn rằng tôi đang lợi dụng tâm
nguyện của bà tôi thì hãy suy nghĩ lại xem. Trong lúc tang gia đầy bối
rối, có ai đủ bình tĩnh mang chuyện cá nhân ra kể lể hay không? Chỉ là
trong lễ tang, những ai đến chia buồn đều là gia đình và bạn hữu. Tôi
không nghĩ đến chuyện phải cảnh giác và cẩn thận từng lời nói, mọi sự
chia sẻ cũng chỉ mang tính chất gia đình. Tôi không ngờ lại xảy ra
chuyện đau lòng đến mức này”, cô viết trên vlog.
Việc thông tin chia sẻ là do ý muốn của phóng viên hay do ý muốn
của Thanh Thảo, chỉ người trong cuộc mới biết. Tuy nhiên, người
chịu phần “thiệt” nhiều nhất trong số những cái tên có liên
quan lúc này chỉ là "búp bê".
(Theo: http://hanoi.megafun.vn/tin-tuc/nghe-thuat/hau-truong/201106/Xin-dung-qua-nhan-tam-voi-toi-137510/)