Minh Phượng mới là tên cúng cơm của chị, nhưng bởi lo cho cái tên có vẻ quá “yểu điệu thục nữ” ấy, chị đã đổi Phượng thành Vượng. Chẳng rõ cái tên mới có làm nên số phận mới không, nhưng rõ ràng chị đã... vượng hẳn lên. Chẳng phải vượng tiền, vượng quyền, mà vượng bạn bè, vượng người quý trọng...
MINH VƯỢNG KỂ CHUYỆN CUỘC ĐỜI
“Con Phượng thò lò” mê sân khấu
Là con thứ hai trong một gia đình có sáu con tại khu lao động nghèo Lương Yên (Hà Nội), mới lên ba, Minh Phượng đã cảm nhận được các mối quan hệ với bố mẹ, anh chị em và người chung quanh.
Mẹ chị là người đàn bà tần tảo, chịu thương chịu khó, thân cò lặn lội nuôi chồng nuôi con. Ngày ngày, bà đi dọc sông Cái, thầu những bè rau non: xà lách, su hào, và nhiều nhất là rau muống. Đến khi rau tới kỳ thu hoạch, bà mang rau giao đến tay người tiêu dùng.
Nhờ vào tiền buôn rau, mỗi tuần một lần, bà mẹ lại cho ba đứa con (Phượng ba tuổi, anh trai hơn mười tuổi và đứa em mới lên một) một hào để vào bãi chiếu bóng Lương Yên xem phim. Trẻ con, cứ hễ có tiền là mua kem. Một hào được hai chiếc, ba anh em chia nhau. Ăn hết tiền rồi nhưng phim thì vẫn muốn xem, thế là vạch rào, luồn lách, chui qua háng người lớn... Không xem được mặt trước thì ra xem phía sau màn ảnh, kết quả là ba anh em bị cận “lòi” cho đến tận giờ. Sau một đêm chiếu phim, sáng hôm sau cả bãi chiếu bóng đầy những hố nhỏ sâm sấp nước. Lý do là lũ trẻ con xem phim thường mắc tè nhưng không muốn rời khỏi chỗ ngồi, nên cứ lấy con dao bài cùn, khoét thành lỗ dưới bãi để... giải quyết. Trong số các hố be bé ấy, ba anh em nhà Phượng cũng có đóng góp.
Hà Nội những năm 1958 - 1959 rất nghèo, người dân lao động lại càng vất vả, cực nhọc. Không hề có bất cứ trò giải trí nào. Chiều tối, Phượng cùng anh em và đám trẻ con lấm láp chỉ chờ nghe tiếng nhạc quảng cáo để biết tối ấy chiếu phim gì. Hễ nghe tiếng nhạc, “con Phượng thò lò” (vì lúc nào cũng thò lò mũi xanh) lại thấy dâng lên trong lòng niềm sung sướng khôn tả.
Thời kỳ ấy, thường chỉ chiếu các phim thần thoại, từ Tôn Ngộ Không, Liễu Nghị truyền thư đến Hoa Mộc Lan. Xem phim nào, Phượng cũng ao ước trở thành diễn viên phim ấy. Đêm đêm, cô trằn trọc không ngủ, cứ tự phân vai cho mình và cứ nghĩ nếu được diễn, sẽ diễn ra sao. Bãi chiếu bóng Lương Yên đã trở thành nơi ấp ủ mơ ước làm diễn viên của Phượng.
Lớn thêm vài tuổi, anh trai, Phượng và đám bạn nhỏ mê sân khấu - điện ảnh đã gặp may, khi đoàn cải lương Chuông Vàng về biểu diễn trong ngày hội trường Lương Yên. Thấy lũ trẻ nghèo lem luốc cứ năn nỉ, mè nheo, người bán vé chẳng nỡ từ chối, đành cho chúng vào không vé. Cả lũ trố mắt, căng tai như uống lấy từng lời từng cảnh trong các vở Lý công, Dệt gấm, Thanh xà Bạch xà... Xem đi xem lại nhiều lần đến nỗi thuộc hết cả lời thoại, lời ca, từng chi tiết nhỏ... nhưng anh em Phượng vẫn chưa hề bỏ qua bất cứ buổi diễn nào.
Những ngày nắng ráo, cả lũ chơi đánh khăng, đánh đáo. Còn hôm nào trời sụt sùi mưa, anh em Phượng treo chăn màn quanh giường làm sân khấu. Với khán giả là lũ trẻ hàng xóm, anh em Phượng quần trễ rốn vừa quệt nước mũi vừa bò từ gầm giường lên, ca diễn.
Từ chơi gian đến đầu têu đánh lộn
Những kỷ niệm tuổi thơ của Phượng luôn gắn liền với anh trai. Trong xóm, anh trai Phượng là đại ca, nên cô em gái được đại ca cưng chiều. Là con gái nhưng Phượng rất mê đá bóng, chỉ chờ đội thiếu người là nhảy vào đá. Vị trí thường xuyên của Phượng là thủ môn. Thủ môn này chúa ăn gian, mỗi khi thấy bóng bay tới thì đẩy hai cọc gôn vào gần hoặc ra xa. Nếu bị phát hiện là Phượng chối đây đẩy. Nhờ chơi gian, bên Phượng thường hay thắng. Bên thua bị phạt bằng cách phải công kênh anh em Phượng. Lấy lá bàng kết làm mũ, Phượng thường tự nhận là công chúa, hoàng hậu, có khi làm cả Trưng Trắc - Trưng Nhị... Nhiều hôm hai đứa đi chơi bóng về, mẹ thấy con gái quần áo rách toạc, với những vết bầm đỏ, tím khắp người, đã mắng anh trai không chăm sóc em gái. Sau đó dù anh dứt khoát không cho chơi bóng, Phượng vẫn lăn xả vào, nước mắt nước mũi tèm lem khiến anh phải mềm lòng đồng ý.
Năm 1959, gia đình Phượng chuyển về khu tập thể Nhà máy rượu Hà Nội vì mẹ Phượng đã ngừng buôn rau, xin vào làm công nhân. Vừa quen hơi, ấm chỗ, Phượng lập tức bày ra đủ trò tinh nghịch. Từ đổ nước lên hành lang chơi trượt băng nghệ thuật (quỳ xuống cho bạn kéo trượt trên nước đến nỗi đầu gối tím đen), chơi khăng, đánh đáo... đến cầm đầu lũ trẻ khu nhà cao tầng đánh nhau với bọn nhà cấp bốn. Có lần đánh nhau hăng máu, thằng bạn đã thua chạy vào núp dưới gầm giường, Phượng vẫn theo vào, nắm cẳng lôi xềnh xệch ra, rồi tương ngay hòn đá vào đầu. Kết quả là anh bạn ấy vẫn giữ cái sẹo kỷ niệm đến tận bây giờ, gặp Minh Vượng, anh nhắc lại chuyện cũ, chị chỉ cười lỏn lẻn.
Chẳng lưu ban nhưng không được lên lớp
Trò đầu têu đánh nhau đã theo Phượng suốt những năm tháng theo cha mẹ đi kinh tế mới ở Phú Thọ. Trong suốt ba năm 1965 - 1968, Phượng mò cua, bắt ốc, chăn trâu, cắt cỏ dưới trời nắng gắt, lên rừng hái măng bị ong đốt suýt ngã xuống vực, rồi cày ruộng, cấy lúa... nhưng vẫn tiếp tục dẫn “đội quân” thành phố đánh nhau với “quân” nông thôn. Hễ thấy bạn tèm lem nước mắt chạy về mách khi bị bắt nạt, là Phượng hăm hở đến tận nhà thủ phạm trả đũa. Do thành tích đó, Phượng bị dân làng rất ghét, về tội “chẳng phải việc mình mà cứ xía vào”.
Năm 1968, Phượng quay về Hà Nội, học cấp II ở trường Lương Yên B. Lại những ngày đi học, đánh nhau, quăng cả cặp mà chạy. Có người nhặt được cặp, mang đến nộp cho hiệu trưởng. Bị tra vấn, Phượng vẫn chối đây đẩy. Thế nên thầy cô đành lấy độc trị độc. Giữa lớp 5, Phượng trở thành lớp trưởng.
16 tuổi, đã có năm đứa em, thêm hai đứa cháu con anh trai, Phượng vẫn tiếp tục chia bè chia phái đánh nhau. Do nghịch ngầm, trốn học nhiều, nên dù không bị lưu ban nhưng Phượng vẫn không được lên lớp. Vừa học lại lớp 8, lớp 9, Phượng vừa làm thêm nghề phụ hồ, quét vôi, khảo sát đất (để xây nhà cao tầng), công nhân ép nhựa...
Năm 1973, Phượng thi đỗ vào Đoàn chèo Hà Nội, nhưng gia đình không đồng ý vì cho rằng đó là bộ môn “âm lịch”. Lại thi tuyển vào múa rối, để nghe bạn bè chê “nghề gì mà suốt đời ở dưới gầm sân khấu”, thế là lại bỏ. Thi tiếp vào Đoàn kịch nói Tổng cục Hậu cần, lại đỗ, nhưng lại không theo vì sợ bị cắt hộ khẩu. Đến tháng 4 năm 1974, Phượng lại thi vào trường Nghệ thuật Hà Nội với bài hát Giải phóng miền Nam, nhưng vì quá run chị lại hát lộn sang lời xuyên tạc (!), phần đóng tiểu phẩm thì xuất sắc song chị cứ tưởng trượt nhưng hóa ra lại đỗ, bởi: “NSND Huỳnh Nga kiên quyết bảo vệ mình, mà khi đó mình vừa gầy vừa xấu, cao mét sáu, nặng có 43 kg”.
Từ ngày ấy, ước mơ làm diễn viên trên sân khấu thuở nhỏ của Minh Phượng đã trở thành hiện thực.
Phượng gầy gò ngày xưa đã trở thành Minh Vượng bây giờ. Ngẫm lại những trò phá phách, tinh quái thuở nhỏ, Minh Vượng rút ra điều tâm niệm: Con người sống nên dĩ hòa vi quý, tôn trọng mọi người chung quanh.
Chị bảo: “Đời mình có lúc được đi đây đi đó, lúc tiền ít tiền nhiều, lúc hạnh phúc, lúc khổ đau... nhưng nhớ nhất vẫn là quãng đời thơ ấu, sống bên cha mẹ, anh em. Nhìn lại quãng đời đã qua, mình thực sự chẳng ân hận điều gì, chỉ thấy tiếc là cuộc đời đang ngắn lại, trong khi mình còn bao nhiêu việc phải làm. Giá như có thể trẻ lại hai mươi tuổi...”.
Bó chặt hai đầu gối cho khỏi đau, Minh Vượng ào ra sân khấu, xúng xính hát ca nhảy múa. Thấy chị, hàng trăm đứa bé con phấn khích hò reo liên hồi. Cả đống bệnh đeo đẳng trong người 15 năm đằng đẵng, Minh Vượng điềm nhiên: “Thôi thì sống chung với lũ”. “Trời kêu ai nấy dạ”, nếu dừng mọi công việc, dừng đi diễn, dừng để cái quầng sáng ma quái của ánh đèn sân khấu ám ảnh mình, chị sẽ khụy ngã.
1. Áo phông thùng thình, quần ka ki thụng, mặt mộc bết bát mồ hôi không son không phấn, Minh Vượng bên ngoài sàn tập tiều tụy hơn hình dung và tuềnh toàng bụi bặm như một bà nội trợ ưa chuyện, ham “buôn dưa lê dưa cà”. Hai tay hai điện thoại, chị khó nhọc rít thuốc, rồi thoăn thoắt nghe máy, hồi đáp hầu hết là những lời mời biểu diễn của các “bầu sô” tứ xứ.
Càng gần ngày 1-6, Minh Vượng càng bận rộn. Chị cùng lúc tập 3 kịch mục dành riêng cho tuổi thơ với Nhà hát Chèo Hà Nội, để kịp ra mắt vào dịp Tết Thiếu nhi. Ngồi bàn soạn kịch bản cùng Giám đốc Nhà hát Chèo Hà Nội, đào thương nhan sắc sở hữu giọng hát đắm đuối Thúy Mùi, chị hoạt náo minh họa luôn bằng những động tác vui nhộn. Lứa Minh Vượng, Thúy Mùi mới ngày nào tinh khôi son trẻ, tung tăng trên các sân khấu của Hà Nội một thời người chưa đông, phố xá chưa bụi bặm, thời gian vèo trôi, giờ đều đã vào tuổi bà nội bà ngoại.
Làm kịch cho thiếu nhi trước hết cần cuốn hút, nếu không đừng hòng giữ được cái lũ hiếu động ấy ngồi yên một chỗ, nên rap, rock, hip hop gì diễn viên phải thành thạo hết. Minh Vượng cười cười lần này chị tình nguyện thay đổi hình ảnh, quyết làm lão phú ông và bà chị dâu tham lam độc ác trong các vở diễn Quả táo thần, Khắc nhập khắc xuất và vở Ăn khế trả vàng mong sao bọn trẻ thích thú. Hết giả trai phú ông, chị lại hùng hục làm vai con chó, tỉnh queo “vì đấy là người bạn thân thiết của trẻ con”, chẳng từ nan hay nề hà e ngại gì. Danh chị đã có đủ, tình cảm của người hâm mộ chị cũng sưu tầm được nhiều, tiền chỉ dùng cho thuốc men, nên Minh Vượng giai đoạn này hừng hực lao vào làm sân khấu thiếu nhi như để tranh thủ chiu chắt từng chút xíu một vốn thời gian quý giá.
Sáng tập vở, chiều đi dạy, tối chạy “sô”, Minh Vượng miệt mài làm việc như một người công nhân thực thụ từ tinh mơ tới nửa đêm về sáng. 6h chiều bon bon trên ô tô diễn tỉnh, 1h đêm ngày hôm sau mới mò về tới nhà, sáng vẫn đều đặn tới nhà hát luyện vai như bình thường, lao động chính là bài thể dục, phương thuốc bổ giúp chị quên đi nỗi nhọc mệt kinh niên do bệnh tật hành.
Đi diễn quanh thành phố, chị chuyên vẫy xe ôm. Xe ôm cũng một kiểu không giống ai, bắt chủ xe ngồi đằng sau chị tự chở, đến nơi trả xe trả tiền đàng hoàng vì “ngoài mình ra, chả tin được vào tay lái của ai”. Hỏi sao không mua ô tô cho khỏi mưa nắng dãi dầu, Minh Vượng lắc đầu bảo không xính món đó. Vả lại, như đồng nghiệp của chị, diễn viên hài Quang Thắng từng ngậm ngùi thốt lên: “Bà này làm được bao nhiêu tiền lại đổ vào thuốc men hết”. Chị đúng là quanh năm sống nhờ thuốc, kiên gan được đến bây giờ cũng là tốt thuốc tốt chăm nom. Mỗi ngày bốn lần tự tay tiêm insulin vào rốn để khống chế bệnh tiểu đường, thêm hàng vốc thuốc huyết áp, khớp… nhưng chưa ai thấy chị than vãn nhăn nhó hay lí dco lí trấu để bỏ sô ngưng diễn bao giờ.
Ba năm trước, Minh Vượng chẳng may tiếp đất theo cách thức chả ai mong muốn vì giẫm phải bông tuyết đạo cụ khi tập vở do NSND Lê Hùng bên Nhà hát Tuổi trẻ đạo diễn. “Họa vô đơn chí”, cái cột sống lại chịu hệ lụy của cú sẩy chân đen đủi ấy đến tận giờ, nên mỗi lần ra sân khấu diễn cho trẻ em, di chuyển nhiều, hoạt động nhiều, múa may quay cuồng nhiều, Minh Vượng phải cố định đầu gối bằng hai miếng gen theo kiểu mà các cầu thủ bóng đá hay dùng để hạn chế nỗi đau.
Là diễn viên chính kịch, bén duyên hài và tự nguyện biến mình thành người làm trò, người mua vui cho công chúng bấy nay. Cái hài riết róng trong Minh Vượng đến độ, chị vào vai bi đàng hoàng trong một vở chính kịch đàng hoàng, nhưng ra sân khấu, nhân vật thì khóc còn khán giả lại nghiêng ngả cười. Chị chưa diễn người ta đã cười, nghe cái giọng lanh lảnh hấp tấp của chị cất lên, tiếng cười đã không ngừng lan tỏa.
Biết phận sự của mình chỉ là làm trò, làm vui trong mỗi thường ngày, Minh Vượng hùng hục đi, hùng hục làm như lao động khổ sai. Bạn bè đồng nghiệp thường trêu đùa, Minh Vượng phải xứng đáng anh hùng lao động về vấn đề đi. Chân đau, lưng đau huyết áp không ổn định, Minh Vượng vẫn mải miết trên từng cây số, rong ruổi khắp chốn cùng quê mỗi ngày. Chị thuộc về số những nghệ sỹ hài đắt sô ăn khách nhất miền Bắc, dù lâu nay ít xuất hiện trên truyền hình trong vai trò diễn viên, thay vào đó lại làm MC cho các chương trình mà phần nhiều cũng dành cho trẻ em. Trẻ em giờ là mối bận tâm lớn nhất của chị, chị miệt mài với những dự án sân khấu học đường, dựng chương trình cùng Nhà hát Chèo Hà Nội, cùng Liên đoàn Xiếc Việt Nam, nhẫn nại tung chiêu bày trò kéo bọn trẻ con đến với sân khấu để chúng có thêm niềm vui và những háo hức ngày hè. Minh Vượng từ lâu, rất lâu đã được coi như danh hài của con trẻ, người không tiếc công sức chăm lo, nâng giấc cho sân khấu học đường.
Nghệ sĩ Minh Vượng trong vở “Quả táo thần”. |
Dịp 1-6, Minh Vượng có thể liên miên diễn 8 suất một ngày không nghỉ, ra sân khấu hét hò làm trò hoạt náo, chỉ đến đêm về nhà mới tưởng như lết không nổi hai bàn chân. Minh Vượng đinh ninh rằng, những đứa trẻ từ tấm bé thường xuyên được làm quen tiếp xúc với nghệ thuật, được vui được cười với những câu chuyện sinh động sắc màu và ấm áp tình người trong các vở diễn, sẽ bớt đi nhiều nỗi đau bạo lực học đường, hay tội phạm vị thành niên khiến người lớn cũng rùng mình vì mức độ manh động. Ngoài đời thường ở sân khấu ầm ào ồn ã, chị về nhà đơn lẻ một mình, lặng lụi giữa đám thú nhồi bông nhiều vô kể và một người bạn tri kỷ cùng chị nương vai tựa bóng bên nhau đã nhiều năm qua.
2. Xa lắm rồi thời Minh Vượng 43 cân 17 tuổi, chị giờ đã đến tuổi về hưu bên Nhà hát Kịch Hà Nội, người đã phốp pháp xồ xề thô nháp hơn rất nhiều. Thôi chính danh công việc nhà nước, chứ Minh Vượng không thể thôi làm nghệ sỹ. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã ba mấy năm kể từ dấu ấn 1978, Minh Vượng tốt nghiệp Trường Nghệ thuật Hà Nội, về đầu quân cho Nhà hát Kịch của Thủ đô. Quen Minh Vượng vì những vai hài, ít ai nhớ Minh Vượng từng có mặt trong hầu hết các vở diễn đình đám nổi trội của nhà hát một thời, những vở diễn gắn với tên tuổi nhà viết kịch Lưu Quang Vũ: Cô gái đội mũ nồi xám, Tôi và chúng ta, Khoảng khắc và vô tận…
Chị hồi ức, chơi thân với anh Lưu Quang Vũ, chị Xuân Quỳnh từ ngày ấy, vẫn thường ngồi uống chè chén vỉa hè cùng anh Vũ ở quán nước gần hồ Ha le (hồ Thiền Quang), đắm đuối với những ước mơ ảo mộng một thời con gái. Anh Vũ từng khuyên Minh Vượng viết đi, viết đi, và giờ chị xắn tay tự mình đạo diễn biên kịch một bộ phim truyền hình theo đơn đặt hàng của một nhà sản xuất. Học được nhiều từ các đàn anh đàn chị, tích lũy được nhiều trong ròng rã nhiều năm, Minh Vượng tha thiết muốn truyền thụ những kinh nghiệm diễn xuất cho học trò. Bởi vậy, chị tham gia giảng dạy ở Trường Cao đẳng Nghệ thuật Hà Nội, ngôi trường xưa của chị, lại chắt chiu thêm niềm vui với đám thanh niên đang chập chững bước vào đời. Ham dạy ham học trò đến độ, vì bất khả kháng có thể bỏ những “sô” diễn nhiều cát sê chứ chưa khi nào bỏ dạy, bỏ giờ lên lớp…
Cuộc đời Minh Vượng như ứng với câu thơ của nhà thơ Phạm Tiến Duật, thi sĩ vừa được truy tặng giải thưởng Hồ Chí Minh danh giá: “Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng/ Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay”. Nhìn Minh Vượng trên sân khấu, bất chợt gặp Minh Vượng ngoài đời, không ai mường tượng ra nổi những éo le mà số phận đã giáng lên đầu chị. Thây kệ, chị chưa một giây phút nào bận tâm, mà chỉ luôn hài lòng vì mình có đông anh đông em, đông cháu chắt bạn bè, ốm đau hết cháu giai cháu gái chăm sóc phục vụ, nằm một chỗ cũng người này người khác tất tả lo toan.
Làm đủ vai mẹ vai vợ trên phim trên sân khấu, ngoài đời Minh Vượng lẻ loi đơn chiếc. Tổ ấm của chị ngập tràn lũ thú nhồi bông mà chị tha lôi về từ khắp thế giới. Chị coi chúng như bạn như em như con như người chia ngọt sẻ bùi từng giây phút sống.
Chị người thẳng tính, có trước có sau, mặc dư luận râm ran ồn ã, vẫn nhất mực bênh vực đạo diễn Lê Hùng, coi NSND Lê Hùng như một người anh, người bạn tài hoa đáng kính, người lắm tài và cũng nhiều tật, công lao không ít với Nhà hát Tuổi trẻ. Minh Vượng có cho mình danh hiệu Nghệ sỹ ưu tú từ hơn mười năm trước; Nghệ sỹ nhân dân, chị cũng chạnh lòng nghĩ tới, nhưng lại kiêu hãnh, xét tặng thì nhận, xin thì không, không làm hồ sơ không liệt kê huy chương cống hiến.
Điều đó, tình thực cũng không cần lắm, bởi nếu quan niệm Nghệ sỹ nhân dân đương nhiên là người được nhân dân quen tên biết tiếng, được nhân dân yêu mến và nhận về mình, Minh Vượng đã xứng đáng từ rất lâu rồi. Chị tiết lộ, ngay giới nghệ sỹ nhìn về nhau, nghĩ về nhau cũng đã tự xưng tụng tôn vinh những Nghệ sỹ nhân dân theo cách của mình, những Bảo Quốc danh hài, Thành Lộc Idecaf hay Xuân Hinh hề chèo, dù họ chưa một lần được chính danh công nhận bằng văn bản chính danh mực thước
Minh Vượng bộc bạch những “nỗi niềm đàn bà“
danh hài Minh Vượng |
Lấy tiếng cười khoả lấp niềm đau
DANH HÀI MINH VƯỢNG KỂ HAI LẦN SUÝT LÊN XE HOA
NSƯT Minh Vượng hẹn tôi ở quán cà phê trên đường Thể Giao. Vẫn bộ quần áo rộng thùng thình, với dáng vẻ nhanh nhẹn, nụ cười như pháo nổ, chị bảo: "Chắc em ngạc nhiên lắm khi chị hẹn em ở quán này, nó hơi tuyềnh toàng nhưng chị lại thích. Chị thích những gì đơn giản, chị ngại vào những quán cà phê cửa kính lắm".
VÌ SAO DANH HÀI MINH VƯỢNG KHÔNG KẾT HÔN?
Đã đi quá nửa đời người, mặc dù rất muốn có gia đình và một bầy con nhưng Minh Vượng chỉ biết ngậm ngùi hẹn đến kiếp sau.
Thời gian gần đây nghệ sĩ Minh Vượng không còn xuất hiện nhiều trên các sân khấu hài nữa khiến rất nhiều người thắc mắc không biết cuộc sống của chị hiện tại như thế nào. Gặp lại Minh Vượng ngoài đời thấy chị có vẻ trầm mặc hơn, Minh Vượng cho biết: "Tôi vẫn sống, có sao đâu, tôi vẫn đang ’sống chung với lũ’ mà.Tôi chỉ biết rằng thời gian của tôi không còn nhiều, mà tôi thì còn nhiều ý tưởng, dự dịnh, kế hoạch lắm, cho nên nếu có mong ước gì đó, tôi chỉ ước có thêm được thời gian để kịp làm những gì đang dang dở và đang mong muốn, bởi tôi biết rằng mình đang phải chạy đua với thời gian".
Nói đến đây Minh Vượng lại tiếc: "Nếu nói về những tình cảm quá tình bạn thì tôi có rất nhiều. Hồi trẻ, nếu tôi quyết định đi đến hôn nhân, thì bây giờ đã không ở một mình". Tuy vậy, chị cũng lại ngậm ngùi ngay: "Nhưng tôi biết mình có bệnh tim, bệnh khớp, nếu có đi đến hôn nhân với ai, sẽ không mang lại được hạnh phúc thật sự cho họ (khó có con). Vợ chồng mà không có con thì bất hạnh lắm. Tôi tự nhủ rằng mình cứ chịu thiệt thòi một mình, chứ không thể làm người ta liên lụy được".
Bây giờ nhắc đến chuyện hôn nhân, Minh Vượng lại đưa ánh mắt xa xăm ao ước ở kiếp sau: "Ao ước vẫn mãi là ao ước (cười buồn). Kiếp sau ta có một người chồng và đẻ một bầy con, thôi thì những gì chưa có ở kiếp này ta dành điều ước cho kiếp sau vậy... Bây giờ tôi đã qua đỉnh đèo rồi, thôi không nói chuyện hôn nhân nữa, cứ bằng lòng với những gì đang có ".
Có một đợt sau Tết, tình hình sức khỏe của Minh Vượng biến chuyển không tốt khiến rất nhiều khán giả yêu mến chị lo lắng nhưng hiện tại chị cho biết mọi chuyện đã biến chuyển tốt đẹp hơn rất nhiều rồi: "Như mọi người biết, tôi bị tiểu đường khá nặng, tiểu đường vào phổi làm lục phủ ngũ tạng của tôi không được tốt lắm, nhưng thời gian qua, tôi rèn luyện, tập tành, ăn uống cẩn thận, nên tình hình tốt lên rất nhiều".
Trả lời câu hỏi: "Rất nhiều nghệ sĩ hài tâm sự, họ mang tiếng cười đến cho nhiều người, thì họ lại bị cuộc đời lấy đi tiếng cười của mình?", Minh Vượng cho rằng: "Họ nói điều đó đúng đấy, trên đỉnh cao của hài kịch ta gặp bi kịch! Khi người nghệ sĩ tự trào phúng về mình, thì có nghĩa rằng những xa xót, đắng cay của cuộc đời họ đã được chắt lọc ra. Bạn để ý xem, tôi đố bạn tìm được gương mặt diễn viên hài nào mà... đẹp sáng láng đấy, từ ông Trịnh Thịnh, ông Phạm Bằng, ông Trịnh Mai, ông Xuân Hinh, bà Minh Vượng, ông Khánh râu... Có ai đẹp không?
Không, đúng không (cười lớn). Nhưng (vẻ mặt) có duyên và chắt chiu để mang tiếng cười đến cho mọi người. Nhưng trong cuộc sống của họ, đâu phải chỉ là tiếng cười? Có lẽ nỗi buồn nhiều hơn, bởi vì với con mắt tinh tế, tâm hồn nhạy cảm, thì họ sẽ khổ hơn".
Diễn viên hài Xuân Bắc và những chia sẻ về đời tư
Con trai Hoài Linh - Hoài Lâm
Gia đình Hoài Linh gồm những ai?
Vợ và con Hoài Linh
Thông tin về diễn viên Hoài Linh
Diễn viên điện ảnh Dustin Nguyễn
Bí mật của những người nổi tiếng
(st)